[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 45: Thứ Gì Đang Giấu Trong Chăn
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Cả cơ thể trần trụi phô ra trước mặt hắn đang không ngừng run rẩy, kích động, Yoongi vừa toan xoay người đặt cậu xuống để bản thân tự mình vận động, song Hoseok lập tức giữ hắn lại, sốt ruột gắt.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh đang dưỡng thương đấy!
  • Giây sau gạt tay Yoongi khỏi eo mình, mặt sóc bông đã thoáng đỏ, lí nhí nói tiếp.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Để... để tôi tự động.
  • Yoongi thoáng sững sờ, hắn đưa tay lên che ngang miệng, nheo mắt vì hưng phấn tột độ trước sự chủ động không lường trước của sóc nhỏ. Ánh mắt hắn theo quán tính nhìn xuống hạ bộ Hoseok trong lúc cậu đưa tay ra phía sau, tự khuếch trương lỗ nhỏ của mình.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ư... hư... ức, ức...
  • Min Yoongi nhìn chăm chăm vào cơ thể trước mặt mình, vô thức liếm bờ môi khô, cơn khát cháy bỏng cứ bập bùng không yên, tựa như ngọn lửa dục vọng liu riu hành hạ hắn. Đáy mắt ai kia phủ một màn sương mỏng tang, tư lự thưởng thức vẻ đẹp của những nốt mẩn đỏ lấm tấm trên làn da trắng hồng của sóc bông vì trận làm tình vồn vã hai ngày trước, đột nhiên bản tính chiếm hữu dâng trào mãnh liệt trong hắn, Yoongi lại ghé đầu lại gần, mon men cắn mút nhè nhẹ lên đúng từng vị trí đang dần mờ nhạt kia, để khảm vào đó thêm lần nữa, cơ hồ muốn chúng không bao giờ có cơ hội biến mất khỏi người cậu.
  • Cơ thể này, chỉ thuộc về mình hắn.
  • Không một kẻ nào khác có thể đánh dấu cậu nữa, hắn dám chắc.
  • Jung Hoseok thấy nới lỏng đã đủ lâu, cậu nhấc hông cao thêm để khoảng cách với thứ bên dưới hắn lộ ra một đoạn lớn, tiếp sau cầm lấy côn thịt gân guốc bỏng gắt kia, run run đặt vào trước miệng lỗ nhỏ của mình. Mới chạm vào có đoạn khấc đầu tiên, cậu đã đau đến hoa mắt chóng mặt, mồ hôi rịn ra trong nỗi thấp thỏm lo sợ.
  • Hận thứ đó của hắn quá lớn, kích cỡ lại xuất chúng đến rợn người như thế. Chủ nhân nó còn vô cùng ngang ngược, nhất quyết phải làm việc đó ngay, trong trạng thái còn chưa khỏi bệnh hẳn, để cậu phải tự túc lo liệu mọi thứ trong khi bản thân chẳng có chút kinh nghiệm nào.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hay là để tôi...
  • Hắn thấy cậu do dự thì cũng có phần sốt ruột, mấp máy môi đưa ra lời đề nghị. Vậy nhưng Hoseok lại bướng bỉnh gạt phắt đi, quả quyết đáp trả.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Đã bảo để tôi tự mình làm cơ mà?!
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ư... ừm.
  • Cổ họng hắn khô nóng, nuốt xuống cơn khát thèm đến phát điên, khó khăn nhún nhường trước sự bướng bỉnh của cậu. Hắn trước giờ chưa từng phải sống mà quan sát nét mặt của người khác, giờ đây lại vì một con sóc bé nhỏ, cứng đầu mà ra sức nuông chiều.
  • Loay hoay mất một lúc, Hoseok loay hoay cũng ngồi xuống thêm chút nữa, song chỉ vào được nửa thân gậy thịt đã là quá sức đối với cậu. Trán kia đầm đìa mồ hôi, sóc bông thở hổn hển như vừa kết thúc cuộc chạy sức bền để về đích, mệt mỏi rã rời. Khi cậu tưởng chừng như đã hoàn thành nhiệm vụ, bên tai lại truyền đến tiếng vòi vĩnh khe khẽ của hắn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Nhưng mà Hoseok à, em chưa đưa vào hết mà.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Tôi mệt lắm rồi, đồ khốn ạ!
  • Cậu trừng mắt, điên tiết túm chặt cổ áo trước ngực hắn rồi xốc lên, gầm gừ hung dữ.
  • Yoongi không cam tâm, hắn xịu mặt xuống, ỉu xìu lộ rõ dáng vẻ buồn bã thảm thương đánh vào cơn tức tối đang trào lên của cậu. Hoseok giận lắm nhưng lại mềm lòng, đoạn cố gắng nhấn thêm xuống để chiều theo nguyện vọng của hắn, cảm nhận huyệt đạo đang ra sức co giãn để chứa vật lớn vào bên trong, vô cùng chật chội và khó chịu.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Đã đầy lắm rồi, không thêm được nữa đâu.
  • Sóc bông nhắm chặt mắt mũi, bắt đầu khóc thút thít, lắc đầu nguầy nguậy trước hắn. Hai tay cậu ấn lên cơ bụng rắn chắc của người kia, cảm nhận được hắn cũng đang rạo rực vì mình.
  • Min Yoongi nhíu mày, khó xử khi đã khiến cho đối phương bật khóc bất lực như vậy. Hắn cũng đau lòng, lại có phần ân hận vì đã quá đáng làm cậu phải rơi lệ vì mình.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hay là rút ra nhé?
  • Con mèo lớn khó khăn đưa ra quyết định, tiếc nuối trông xuống bên dưới. Hắn rõ ràng đã trông đợi vậy mà.
  • Jung Hoseok nín khóc, nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của đối phương, cậu nhận ra hắn thật lòng cần mình. Nếu không, sẽ chẳng có bất kỳ sự nhún nhường như thế. So với khi trước, Yoongi là một kẻ tàn bạo, hung hăn tự cho bản thân là đúng, càn quấy bất chấp sự can ngăn của người khác. Vậy mà hiện tại, hắn chỉ vì thấy cậu đau, đã liền bỏ qua sự cấp thiết của bản thân, một mực hướng về cậu.
  • Sự thay đổi diệu kỳ ấy... liệu có phải là tình yêu không?
  • Hoseok chưa từng yêu ai, nhưng lại phải lòng tên khốn nóng nảy trước mặt, thuần hóa tính thú hung hăn bất chấp của hắn trở nên mềm mại, biết nhún nhường, khuất mình vì người khác.
  • Hắn không còn là kẻ tàn độc ngày xưa nữa, giờ đây chỉ còn một Min Yoongi thuộc về cậu.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Không.
  • Hoseok lắc đầu, lau đi nước mắt lấm lem trên mặt, ủy mị bày tỏ.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Em sẽ cố gắng.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Gì cơ?!
  • Yoongi hoàn toàn thất kinh, sững sờ khi người trước mắt mình bỗng dưng xưng "em" đầy tình tứ với hắn.
  • Cự vật đang nằm bên trong huyệt động của Hoseok đột ngột phình to ra, lớn lên trong khoảnh khắc khiến cậu cảm tưởng như cơ thể bỗng dưng bị xé toạc ra làm đôi, đờ cứng mà mếu máo òa khóc.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh, anh cố ý phải không?! Đau chết mất!
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hơ? Tôi không cố ý...
  • Hắn thấy người kia bất ngờ gào lên thì giật mình bừng tỉnh, vẫn không dám tin Hoseok vừa xưng hô mùi mẫn với mình.
  • Khẽ đặt Hoseok nằm xuống giường, trong khi bản thân thì ngồi dậy, khom người trước cậu, dùng chăn trùm lên lưng tựa như tạo hang động giam nhốt Hoseok ở bên dưới. Cậu vẫn nhắm chặt mắt mũi, khóc lóc không biết trời đất ra sao, chân quẫy đạp hắn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi xin lỗi, xin lỗi mà.
  • Hắn hoảng loạn vì không hiểu sao bản thân lại vô tình làm tổn thương cậu như thế, ra sức hôn lên khắp khuôn mặt thiếu niên để dỗ dành.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đừng khóc nữa, nhé? Tôi sẽ không làm nữa, chỉ cần em ngừng khóc. Cầu xin em đấy, nhé?
  • Hắn gắng hết sức thuyết phục, mặt đã tái mét đi vì lo lắng.
  • Thấy người kia quên hết thảy sĩ diện mà cúi đầu trước mình, cậu cũng cảm thấy nguôi ngoai phần nào, dần ngưng lại, trong khi tròng mắt vẫn ầng ậc nước và tiếng nấc cụt liên hồi. Cậu gật gật đầu, tròn mắt nhìn kẻ vẫn đang không ngừng hôn lên trán mình kia, có chút ngạc nhiên vì sự dỗ dành vụng về của hắn.
  • Khi cả hai vẫn còn đang lúng túng không biết nên dừng hay tiếp tục, bỗng nhiên bên ngoài có người đẩy cửa bước vào, báo hại Yoongi phát hoảng, vội nằm thụp xuống đè choán hết người Hoseok bên dưới. Tấm chăn trên lưng hắn may mắn đã che cả cơ thể của hai người.
  • Nhưng cùng lúc đó, côn thịt đang kẹt giữa chừng miệng lỗ vì sự hốt hoảng của hắn mà cắm phập vào bên trong, chính thức đâm tới lút cán. Hoseok trợn trừng mắt, kêu lên một tiếng nhưng ngay sau đó đã kịp chặn lại ở kẽ răng, tay vô thức bấu ghì vào bả vai Yoongi đến tứa máu.
14
Chương 45: Thứ Gì Đang Giấu Trong Chăn